ví như đích thực ấy là máu mủ nhà tôi thì chúng tôi sẽ tuyến đường hoàng đón cả dâu lẫn con về. Còn không thì thôi, chúng tôi chẳng phải là nơi để đổ vỏ đâu." bố mẹ tôi hổ ngươi tới tím mặt nhưng vốn đôn hậu nên bố tôi không đề cập gì mà bỏ đi ra ngoài còn mẹ thầm lặng khóc. Nhưng tôi không nhân đức để Anh chị bị đe như thế.
Tôi sinh ra và lớn lên trong khoảng một làng quê nghèo. Sau lúc phải chăng nghiệp cấp 3, tôi ra đô thị học đại học rồi ở lại khiến việc. Và tại đây, tôi đã quen Nhân lúc còn là 1 cô sinh viên năm 3, trong khoảng đó cho tới hiện tại cũng đã được hai năm rồi. 2 Năm yêu nhau - xét nghiệm ADN, chúng tôi chưa bao giờ dám công khai mối quan hệ của mình mà chỉ vài người bạn thân chơi cộng đội ngũ mới biết.
Lý do ko phải vì Nhân hay tôi mang người khác bên ngoài mà bởi anh sợ bác mẹ và họ hàng nhà mình sẽ biết và phản đối - xét nghiệm ADN huyết hệ . Gia đình no đủ như nhà anh sẽ khó mà chấp thuận 1 đứa con gái tỉnh lẻ, quê kệch như tôi. Mang tình nhân đẹp trai, chiều chuộng mà chẳng được công khai khiến cho tôi cảm thấy khá khó chịu.
khi mà ấy bạn bè cứ nườm nượp đăng ảnh hạnh phúc lên Facebook, tôi cũng sở hữu chút chạnh lòng . Nhưng nghĩ lại, hiểu chiếc khó của Nhân nên tôi lại dằn lòng bỏ qua. (Ảnh minh họa) tuy nhiên nếu như muốn tiến xa hơn thì trước sau gì mối quan hệ của chúng tôi cũng phải công khai có mọi người. Ko nhắc cho nhà anh biết thì cũng nên giới thiệu sở hữu gia đình tôi nên ko ít lần tôi đề nghị anh về nhà chơi. Mỗi lần như thế, gợi ý mang, đề cập thẳng sở hữu nhưng anh đều từ chối .
Nhân bảo: "Đợi sau này 2 đứa thấp nghiệp, có công ăn việc làm rồi mình cộng ra mắt gia đình hai bên luôn." Lời Nhân nhắc hoàn toàn sở hữu lý bởi rõ ràng hiện nay tôi kiên cố sẽ ko được nhà anh chấp thuận . Người dưng Quan sát còn bảo tôi số hưởng, mèo mù vớ cá rán chứ nhắc gì người thân anh. Vì vậy mà tôi lại càng nỗ lực có một công việc thật rẻ để xứng đáng mang anh. Không những thế người tính ko bằng trời tính.
Mới đi khiến được 2 tháng thì tôi phát hiện mình với thai - xét nghiệm ADN. Dù sở hữu năng lực nhất trong lứa viên chức mới vào nhưng sếp vẫn đề cập xa xăm để tôi phải tự xin nghỉ việc . Lúc đấy tôi đã với thai được 3 tháng. Biết tin bạn gái với thai, Nhân đưa tôi về ra mắt và trò chuyện với ba má một thể . Ai ngờ vừa biết mọi thứ về tôi, mẹ anh đã chỉ thẳng mặt tôi là đứa dụ dỗ con trai bà. Không chịu được khi bị mắng như thế nên dù vô cùng hoang có về mai sau sau này nhưng tôi vẫn đòi chia tay có anh ngay sau ấy.
thời gian đấy tôi về nhà sống trong sự dè bỉu của hàng xóm và ánh mắt buồn bã của ba má . Thế nhưng tầm nửa tháng sau, ko hiểu Nhân dùng bí quyết gì mà gia đình anh đã đồng ý chuyện hôn sự. Tôi mừng tinh ma vì nghĩ rằng có nhẽ ông bà thương con thương cháu, dù gì cũng là máu mủ nhà họ. Ai ngờ , tới ngày hai gia đình gặp nhau để bàn chuyện cưới xin, giữa đông đủ mọi người mẹ anh đứng dậy tuyên bố: "Chúng tôi sẽ đồng ý làm cho đám cưới với một điều kiện, ngày mai đích thân tôi sẽ đưa mẫu Hà đi làm cho xét nghiệm ADN thai nhi.
nếu thực sự đó là máu mủ nhà tôi thì chúng tôi sẽ các con phố hoàng đón cả dâu lẫn con về. Còn không thì thôi, chúng tôi chẳng hề là nơi để đổ vỏ đâu." bố mẹ tôi hổ thẹn tới tím mặt nhưng vốn đôn hậu nên bố tôi ko nhắc gì mà bỏ đi ra ngoài còn mẹ lặng thầm khóc. Nhưng tôi ko phúc hậu để Các bạn bị bắt nạt như thế. Tôi đứng phắt dậy hét lên: "Nếu chưng đã kể thế thì không cưới xin gì hết. Nhà bác bỏ đi về đi ạ. Con cháu đẻ ra cháu tự nuôi, không phù hợp gì tới anh Nhân và nhà chưng nữa. Còn anh, em chỉ hỏi 1 câu mà tự nghĩ, con anh mà anh ko bảo vệ được thì với đáng khiến đàn ông không?" Gia đình 2 bên hoàn toàn ngỡ ngàng trước các lời đề cập của tôi nhưng mẹ Nhân lại như chỉ chờ sở hữu thế, bà đứng dậy xua nhà trai ra về không kèm thêm câu nói: "Đấy là cô tự nhắc đó nhé! Thôi Cả nhà đi về đi." trong khoảng hôm đấy cho đến nay Nhân vẫn liên tục nhắn tin thuyết phục tôi khiến xét nghiệm ADN nhưng đừng hòng tôi đồng ý. Đến nước này tôi cũng chán lắm rồi, mẹ chồng gớm ghê như thế thì với lấy nhau về cũng chỉ sống như địa ngục tù nên tôi quyết định sinh con và nuôi con 1 mình thôi.
Theo Helino
Comments
Post a Comment